Skip to main content

Cuộc điện thoại và chiếc xích đu

Xin giới thiệu với các bạn một trải nghiệm rất đẹp và cảm động khác từ công việc hàng ngày của các tình nguyện viên trực Đường dây nóng Ngày mai.
 
Xin hãy nhớ, dù có bất cứ phiền muộn nào, bạn đều có thể chia sẻ với Ngày mai.
 
Gọi điện nhé, Ngày mai sẽ lắng nghe.
096 306 1414

“Em T là sinh viên năm ba ngành xây dựng, và đã điều trị trầm cảm sáu tháng nay. Lần đầu T gọi tới Ngày mai đúng vào ngày mình trực, và lần thứ hai, sau gần mười ngày, cũng vậy. Lần đầu tiên, tâm trạng em khá ổn định, chỉ muốn gọi điện trò chuyện cho đỡ chán. Em chia sẻ với mình về việc em hay đi bộ và ngắm nhìn mây trên bầu trời. Những lúc đó, em cảm thấy có những niềm hạnh phúc, dù ngắn ngủi nhưng thật đẹp.
 
Lần thứ hai em gọi tới, khi mình vừa bắt máy thì đầu dây bên kia liên tục có tiếng hét. Có cả khóc lóc, nhưng đa phần là tiếng gào rú, la hét. Em nói liên tục, lời lẽ líu lại, bập bõm, rơi câu chữ qua đường truyền điện thoại, phần vì em nấc liên tục, phần vì em đang quá bị kích thích.
 
Trong cả cuộc gọi 40 phút thì mình dành đến 20 phút đầu chủ yếu là im lặng, cùng nhau hít thở. Phần vì mình không thể nghe được em nói gì, phần thì muốn em có vài giây phút tạm gác lại mọi chuyện mà em nghĩ đang làm em “không thể sống nổi.”
 
Đầu dây bên này, mình đếm thở vào, một hai ba, thở ra, một hai ba. Cứ thế, như có sợi dây kết nối với nhau, hai chị em ngồi thật yên, thở với nhau. Mình nghe rõ tiếng T khó nhọc thở vào sâu và thở ra. Thỉnh thoảng, những câu “Em đau ngực lắm, chị ạ, em không muốn sống,” vẫn chen ngang. Tiếng khóc vẫn có đó, nhưng dần êm ái hơn. Khoảnh khắc đó thật đẹp với mình.
 
Hai mươi phút còn lại, khi T đã nín hẳn và bình tĩnh hơn, hai chị em chia sẻ về những khoảnh khắc hạnh phúc trong tuần, mình hỏi em về những thói quen em đã bỏ quên như ngắm nhìn bầu trời, hay đi dạo, mà em từng kể với mình.
 
Người ta có thể dễ dàng thực hiện những thói quen tốt khi họ khỏe mạnh, nhưng dường như điều này rất khó và cần sự luyện tập khi cơn khủng hoảng ập đến, và có lẽ điều này đúng với bất cứ ai. Mọi người có thấy vậy không?
 
Hai chị em tiếp tục vài mẩu chuyện nhỏ khác, chuyện bầu cử, chuyện cái cây tuổi thơ của em, chuyện về cuộc sống thường ngày của em, và cả những niềm vui, niềm tin về bản thân trong các trải nghiệm quá khứ.
 
Hình ảnh mình nhớ nhất mà em mô tả là khi em hạnh phúc ngồi đung đưa trên xích đu ở sân chơi cạnh nhà. Lúc đó, em nhắm mắt lại, cảm nhận sâu sắc làn gió mát thổi trên làn da, và một lần nữa xúc động trước bầu trời bao la trên cao.
 
Đôi khi, trong lời kể của em, mình nắm bắt được một vài băn khoăn, nỗi lo em không đủ tốt, đã cố lắm rồi mà vẫn không học được, hay việc em không muốn uống thuốc. Với những băn khoăn đó, mình chia sẻ, thú thực chị không thể cho em được lời khuyên nên làm gì, điều gì đúng, điều gì sai, nhưng điều chị biết chắc là em có những quan sát rất tinh tế về bản thân, và em hãy cứ tiếp tục quan sát để tìm ra câu trả lời cho mình. Hơn ai khác, em chính là người quyết định cho cuộc đời của em.
 
Kết thúc cuộc gọi, hai chị em còn lưu luyến nhau thêm vài phút, trước khi nhắc nhau đừng quên hít thở khi quá căng thẳng, như cách mình đã làm cùng nhau, và nhớ ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.”
————————————-
Chi tiết liên hệ
Fanpage: Hotline Ngày mai
Email: hotlinengaymai@gmail.com
 
 

Có thể bạn quan tâm